BÁC HỒ KÍNH YÊU
Thơ: Phúc Quang
Người là ánh sáng soi đường Tổ quốc,
Khắp năm châu in đậm bước chân Người.
Tấm lòng rộng như trời cao biển cả,
Cho nhân dân chan chứa nghĩa tình chung
Bác giản dị áo nâu cùng dép cũ,
Mái tóc sương điểm bạc tháng năm dài.
Sống thanh bạch một đời không đổi khác,
Lo cho dân chẳng giây phút nghỉ ngơi.
Tiếng Bác gọi ấm nồng như suối mát,
Cùng nhân dân đứng dậy giữa phong ba.
Bàn tay Bác vạch đường qua giông tố,
Đưa Việt Nam tới bờ bến vinh quang
Bác để lại muôn vàn điều quý giá,
Một tấm gương trong sáng vẹn ngàn sau.
Dẫu xa Bác, lòng dân luôn tưởng nhớ,
Theo di ngôn giữ trọn nghĩa trước sau.
Người yêu trẻ, tấm lòng như biển rộng,
Thơ gửi em, hạt giống của ngày mai.
Người thương lính, từng dòng thư ấm áp,
Khích lệ lòng cho ý chí kiên trung
Bác đã sống một đời vì Tổ quốc,
Cả non sông ghi nhớ bóng hình Người.
Hoa sen trắng ngát hương trong nắng mới,
Rạng ngời thơm tỏa mát giữa lòng dân
Trời Việt Nam nghìn năm còn nhắc mãi,
Hình Bác hiền trên sóng nước mênh mông.
Người để lại trong tim bao thế hệ,
Một tình yêu tha thiết tựa trăng vàng.
Bác là lẽ sống, niềm tin, ngọn lửa,
Soi muôn đời rực rỡ mãi ngàn năm
Link nội dung: https://dnvn.com.vn/bac-ho-kinh-yeu-a463063.html